Tiết kiệm

 Tiết kiệm có hai nghĩa, một là dùng tiết giảm nguồn lực đến mức tối thiểu, hai là cất giữ nguồn lực dư thừa để dành cho về sau sử dụng.

Ở nghĩa thứ nhất, có thể chia ra các hành vi hà tiện, bủn xỉn, hào phóng, phóng túng. Phóng túng thì không bao giờ giàu mà chỉ phất lên ăn xổi rồi lại chìm thôi. Kể cả hào phóng thì cũng vì bệnh sĩ hoặc thiếu hiểu biết bị dụ giỗ kích động là chính.

Còn chuyện để dành thì có người làm được, người không làm được, chỗ này phụ thuộc tầm nhìn xa trông rộng, hay độ thông minh tài chính của đối tượng. Trên thế giới những người biết tiết kiệm để dành rất ít, cho nên đa phần dân chúng sống theo kiểu giật gấu vá vai, ráo mồ hôi hết tiền. Chưa kể để dành được đôi chút thì bị lừa đảo mất sạch rồi đâm nợ nần. Khó lắm !

Muốn dân giàu, xã hội giàu, nên tôn vinh những người biết giật gấu vá vai , nghĩa là biết co kéo để đủ sống mà không chết rét, chết khát, chết đói, chết bệnh. Lâu nay xã hội dè bỉu những người này nên Việt nam ta mãi vẫn lẹt đẹt. Người Đức hà tiện thì lại giàu mạnh thịnh vượng. Dĩ nhiên, sau cơn bĩ cực rồi , thì phải học cách tiết kiệm để dành, rồi tiến tới thịnh vượng mà không phô trương. Nói chung dân trí mình còn kém, nói nhiều cũng khó thay đổi. 

Ai sống thế nào thì ông Trời đều biết, có lẽ ở xứ ta cứ nói vậy là được rồi. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hoàn cảnh xô đẩy

Ứng xử với các lời khuyên

Giỗ Bà Ngoại tôi