Tham

 Mỗi khi đánh mất thứ gì đó , dù nhỏ, mà ta thấy tiếc, phải cố gắng đi tìm lại, thì đó là tham.

Bởi vì mất , nếu nó vẫn còn đâu đó, thì tìm lại mất thời gian lắm. Thay vì tìm ta có thể làm việc tiếp và mua cái mới thì chi phí tổng thể còn thấp hơn đi tìm.

Còn nếu nó mất thật, thì rõ mười mươi là tìm không được, lại mất công toi.

Vì vậy có cái gì cố gắng bảo quản cho chặt. Mất rồi thì thôi, không nên đi tìm. Như vậy ta rèn được tâm buông xả  , hết tham.

Trừ khi cái đó thuộc hàng đồ cổ, hoặc quý , hiếm, buộc phải tìm cho ra dù mất công mấy cũng cam chịu. Mà thứ ấy chỉ có trong văn chương, thật chẳng có đâu 😆 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hoàn cảnh xô đẩy

Ứng xử với các lời khuyên

Giỗ Bà Ngoại tôi